Archive | Tháng Sáu 2016

Anh Không Giữ -Tiên Cookie

…lại 1 ngày vội trôi qua
1 lần nữa anh nghĩ về đôi ta
khi em đến và mang đi tất cả cùng niềm tin đã vất vả để tìm kiếm và giờ thì ..?
em đi ko có 1 lý do gì
đốt cháy hết yêu thương thành tàn tro em vẫn còn đắn đo rằng nên lựa chọn anh hay 1 cuộc sống mới để em bớt âu lo….

Bình yên từ trái tim em…

Đêm rất dài trên phố quen ta lạc em giữa cơn mê đời, khi cúi đầu trong bóng đêm hương còn bay khiến lòng xao xuyến. Em đã thành muôn ánh sao, nhưng màn đêm vẫn treo trên đầu. Buông tiếng cười trong nỗi đau, xin gọi tên người giữa chiêm bao…

Quên nỗi buồn trong bóng đêm, xin bình yên từ trái tim em…

Một cuộc hành trình…

Một cuộc hành trình…

Đêm cô đơn chỉ mình anh

 

21h45, đặt chân tới thành phố. Cơn mưa vừa tạnh làm thành phố như mát mẻ hơn. Rảo bước về nơi cũ, hắn thả mình xuống giường…nhưng như sợ không đủ thời gian, hắn chồm dậy, xuống đường bắt xe…

– Anh hai đi đâu?

Câu hỏi của gã xe ôm như làm hắn bừng tỉnh

– Cứ đi đi, tới nơi tôi bảo. Hắn trả lời cộc lốc.

Lòng vòng qua mấy con phố, mấy con hẻm. Có chỗ hắn nhớ tên, có chỗ không. Vậy mà đã quá nữa đêm. Hắn nói xe quay về.

Đêm, mưa xối xả. Tiếng mưa, tiếng gió làm hắn chập chờn. Mờ sáng, không ngủ được, hắn ngồi dậy, bật ấm nước châm trà nhâm nhi. Vị chát của trà làm hắn tỉnh hẳn. Tắm rửa. Gần 6h hắn đã có mặt ở hàng phở sáng. Như chưa từng được ăn, hắn gọi liền hai bát. Vẫn quán quen, sao hắn thấy vị phở thật lạt. Bỏ giờ chừng hắn quay về. Về được lát, hắn lại gọi xe đi. Mới sáng mà cái nắng đã thật gay gắt. Kệ, hắn lết từ nơi này nơi khác, mồ hội nhễ nhại. Lòng vòng cả ngày, hết mưa lại nắng, 23h hắn lại quay về ks.

Đặt mình, hắn ngủ như chết, ngủ như quên hết trời đất. Chỉ đến khi nghe tiếng mưa quất rào rào vào cửa sổ, hắn lại bừng tỉnh. Nhìn đồng hồ mới hơn 4h. Sớm quá, chả đi đâu được. Mở cửa sổ, nhìn xuống đường, hắn hít thật sâu cảm nhận mùi hương ngai ngái của mưa, mùi thành phố mờ sáng, vừa quen, vừa lạ, hắn thấy bồi hồi….

Chờ tạnh mưa, hắn bắt xe đi đến bến phà năm nào. Mới đấy thôi mà đường xá giờ như thay đổi. Trời lại sầm sập mưa. Lần tìm mãi hắn cũng tìm ra cái quán quen thuộc năm nào. Vào ngồi một lát, lấy cớ nọ kia gã lại ra xe quay về. Lòng vòng hết đường này đến đường kia, cuối cùng, gã cùng về đến thành phố. Chả đi đâu, thoáng vậy ngày cũng đã tàn. Nhìn đồng hồ, thấy còn sớm. gã tạt vào quán café gần bến. Gọi ly nước, gã nhâm nhi chờ đến giờ lên tàu. Dù gì cũng đã hết ngày, chẳng có gì phải vội vàng, chuyến tàu hắn đi cũng là chuyến cuối cùng….

Mưa, lại mưa rả rích. Hắn lẩm bẩm sao mưa giữ vậy. Tự hỏi, rồi nhớ ra, mùa này mùa mưa. Mà kể mưa cũng mát, có sao…dù gì, hắn cũng đã đi hết nhưng nơi cần đi rồi…

Sân ga cuối ngày thật vắng. Chỉ còn để lại 1 cửa để nhận khách…

Trước khi bước vào, thoáng hắn bất chợt quay người nhìn lại, như muốn tìm một cảm giác thân quen…nhưng vô vọng. Giờ này, làm gì có người quen mà hắn ảo vọng.

Tạm biệt thành phố, nơi thật quen mà thật lạ. Hắn không hẹn ngày trở lại!

Nguồn TS

Ai rồi cũng khác……….

 

 

Rồi tất cả đều trở thành hồi ức
Có bắt đầu có kết thúc, vậy thôi
Dù yêu thương hay oán hận một ai
Sẽ dần qua…không bao giờ trở lại..!

 

Đời ngắn lắm hãy sống cho hiện tại
Thứ nên buông đừng giữ mãi làm chi
Thời gian trôi hoài niệm mãi ích gì
Vững  vàng bước….chân đi…dầu sỏi đá…!

Love the Way You Lie…Rihanna (Solo)

Just gonna stand there and watch me burn
But that’s alright because I like the way it hurts
Just gonna stand there and hear me cry
But that’s alright because I love the way you lie
I love the way you lie
I love the way you lie
I can’t tell you what it really is
I can only tell you what it feels like
And right now there’s a steel knife
In my windpipe
I can’t breathe

 

It’s like I’m in flight
High of a love
Drunk from the hate
It’s like I’m huffing paint

Never alone

I waited for you today
But You didn’t show
I needed You today
So where did you go?
You told me to call
you said You’d be there
And though I haven’t seen You
Are You still there?

Sự im lặng có sức tàn phá hơn những gì người ta tưởng. Không cần cãi vã nhau, không cần trách móc, sự im lặng đủ để phai mờ đi những yêu thương từng vun đắp. Yêu thương nhau dù dẫu bao nhiêu, chỉ cần một khoảng thời gian dài không nói cùng nhau, không hỏi thăm nhau cũng dần trở nên xa cách…. Khoảng cách đó không phải do ta, cũng không phải do Người tạo ra, mà thời gian làm mọi thứ thay đổi….

Nếu một lúc nào đó trên bước đường ta cùng đi, Người có cảm thấy mệt mỏi, cần nghĩ ngơi… Người hãy nói, ta sẵn sàng đợi Người. Nhưng mong Người đừng chọn cách buông tay để giải thoát, để rẽ sang một hướng khác. Ta sẽ sẵn sàng im lặng chờ đợi, giữ kín những nhớ thương vẫn thao thức trong lòng ta….chỉ cần…

And though I can not see You
and I can’t explain why.
Such a deep, deep reassurance
You’ve placed in my life oh
We cannot separate
‘Cause You’re part of me
and though You’re invisible
I’ll trust the unseen…

…vì tình yêu kia mong manh như bông hồng thủy tinh…..

Nếu những đắm say vội vã
Ta đã trao nhau để rồi lãng quên
Nhưng năm tháng trôi
Ðể lòng mang bao vết thương khắc sâu
Vì ta đã trót yêu
Tình yêu xưa như vết cứa xót xa
Tim anh âm thầm đau đớn
Bụi mờ quá khứ đã giăng che mờ trên cây đàn đã nín câm
Và tình yêu đó xin gọi tên: “Bông hồng thuỷ tinh”
Ðể sỏi đá quen bước chân anh từng đêm trên phố khuya
Xin như cơn mơ cho bông hoa sẽ mãi mãi trong tim ta
Xin cho đôi tay nâng niu chớ vô tình có đánh rơi
Vì tình yêu kia mong manh như thuỷ tinh
Anh không muốn trong đời thiếu em, thiếu em….
Để………
Trong đôi mắt em ấm lửa soi lối về
Khi anh vấp ngã mắt em luôn dịu êm.
Rồi đốt cháy lên cho niềm kiêu hãnh tới
Muốn được bên em để đắm chìm trong mắt huyền
Rồi đốt cháy anh cho niềm kiêu hãnh tới
Mắt đen đôi khi lung linh hạt tinh khôi
Mắt đen ôi trái tim anh thuộc về em
Mắt đen ơi khát khao cháy một lần thôi
Mắt đen hãy thắp lên ngọn lửa đam mê
Mắt đen hãy thắp lên ngọn lửa đam mê
Hai ca sỹ, hai con người ….nhưng đều chung 1 khát vọng…
Nếu bây giờ được chọn lựa một lần nữa, thì chắc có lẽ vẫn yêu Em như ngày xưa
Nếu bây giờ được chọn lựa một điều ước mơ, thì Anh tin Anh vẫn mơ như Em từng mơ
Và nếu bây giờ ta  được chết một lần, Chết cho tình yêu sẽ bất tận,  chẳng có bao giờ ta thấy ân hận, chỉ cần Em biết ta luôn hằng yêu Em…
… mong manh mà cháy bỏng…

Ai cho ta bình an

Người ta thường hiểu bình an là không gặp những biến cố trở ngại cho đời sống, không bệnh tật, không tai nạn. Trong đạo Phật, khái niệm bình an được hiểu sâu sắc hơn, đó là tâm an ổn, trong không bị các phiền não tham lam, ganh ghét, đố kỵ, kiêu mạn v.v… chi phối; ngoài không bị các duyên tác động (tâm an nhiên, tự tại không bị dao động bởi hoàn cảnh bên ngoài).

Đôi khi không có chuyện gì xảy đến với chúng ta nhưng tâm chúng ta không bình an. Bởi vì chúng ta còn quá nhiều tham muốn chưa thực hiện được, chúng ta không hài lòng, thỏa mãn với những gì đang có; hoặc bởi vì chúng ta còn giận người này, hờn người kia, ghét người nọ; hay nuối tiếc những chuyện xảy ra trong quá khứ, buồn bã vì dĩ vãng vàng son, oanh liệt, những kỷ niệm đẹp đã qua đi; chúng ta băn khoăn, lo lắng, sợ hãi những điều chưa xảy đến. Chính vì thế mà tâm chúng ta không bình an dù chẳng có chuyện gì xảy đến như tai nạn rủi ro, bệnh tật; dù chúng ta có nhiều tiền của, có sức khỏe, có quyền lực, địa vị, có vợ đẹp con ngoan, có hoàn cảnh sống tốt.

Bình an là nền tảng của hạnh phúc, không bình an thì không có hạnh phúc. Nhiều khi hoàn cảnh an mà tâm chẳng an, hoàn cảnh vui mà tâm chẳng vui, do đó không có hạnh phúc. Vậy thì làm sao để có được sự bình an? Tự mình tìm hay ai mang đến?

Trong những ngày đầu năm mới chúng ta thường đến chùa, đình, miếu mạo để cầu nguyện cho bản thân và gia đình được bình an, đó là việc làm với ước muốn tốt đẹp đáng trân trọng và khích lệ. Tuy nhiên ước nguyện đó chỉ thành hiện thực khi ta xây dựng trên nền tảng đúng đắn.

Không ai có thể cho chúng ta bình an dù đó là Thượng đế hay các thần linh, thậm chí là bậc siêu xuất tam giới, chí tôn vô thượng như Đức Phật. Khi đặt niềm tin tuyệt đối vào Đức Phật, Thượng đế hay vị thần linh nào đó cũng giống như người bệnh đặt niềm tin vào vị lương y hay bác sĩ. Niềm tin đó có thể giúp người bệnh an tâm trong một thời gian ngắn, không hoặc bớt hoang mang lo lắng, sợ hãi, khổ não, giúp người bệnh có hy vọng. Tuy nhiên sự an tâm này như một liều thuốc an thần, một liều thuốc ngủ, nó không có tác dụng chữa bệnh, không có tác dụng mang lại sức khỏe cho người bệnh, khi căn bệnh phát triển nặng hơn thì niềm tin này không còn đủ sức mang lại bình an cho người bệnh và nó cũng dần dần tan biến. Do đó, nếu chỉ tin vào vị lương y hay bác sĩ mà không dùng thuốc điều trị, không dùng các biện pháp điều dưỡng, phục hồi sức khỏe, hoặc chúng ta tin nhầm vị lương y, bác sĩ giả, không có trình độ khám chữa bệnh, chỉ đánh lừa thiên hạ bằng nhãn mác lương y, bác sĩ; hoặc người đó chưa bao giờ cho rằng mình có khả năng chữa bệnh, có khả năng mang lại sức khỏe cho người khác nhưng mình lại lầm tưởng là họ có khả năng đó, những trường hợp tin như thế thì người bệnh không thể nào hết bệnh, không thể nào cải thiện hoặc nâng cao sức khỏe của mình.

Muốn hết bệnh, người bệnh phải uống thuốc và điều trị theo hướng dẫn của vị lương y, bác sĩ thực thụ. Muốn có sức khỏe thì phải thực hành các phương pháp dinh dưỡng, dưỡng sinh, phải rèn luyện thân thể, tu dưỡng thân tâm theo sự hướng dẫn của các nhà dưỡng sinh, dinh dưỡng. Điều quan trọng là tìm đúng vị lương y, bác sĩ có khả năng chữa trị bệnh; phải tìm đúng vị thầy về dinh dưỡng, dưỡng sinh có khả năng giúp chúng ta mang lại sức khỏe cho mình, và chúng ta phải làm theo lời chỉ dẫn của ông ta để hết bệnh, để có sức khỏe. Cũng giống như vậy, không thể chỉ có niềm tin vào Đức Phật hoặc Thượng đế hay vị thần linh nào mà chúng ta có được sự bình an. Đức Phật chưa bao giờ tuyên bố hoặc hứa hẹn rằng: Như Lai có quyền ban phước giáng họa. Như Lai sẽ ban phước cho những ai cung kính Như Lai và trừng phạt những ai không cung kính Như Lai. Ta sẽ ban sự bình an cho những ai tin ta, trung thành với ta… Chúng ta không thấy trong bất kỳ kinh điển nào Đức Phật nói lên điều đó.

Tâm Đức Phật bình đẳng đối với mọi chúng sinh. Trước sự cung kính và phỉ báng, trước những thái độ của thế gian thường tình, tâm Ngài bất động, an nhiên, tự tại. Trong kinh Trung bộ, Đức Phật từng nói với các vị Tỳ-kheo rằng: “Này các Tỳ-kheo, nếu người khác mạ lỵ, phỉ báng, phiền nhiễu Như Lai, trong tâm Như Lai cũng không oán hận, phẫn nộ hay bất mãn…Và nếu người khác kính lễ, tôn trọng, sùng bái Như Lai, trong tâm Như Lai cũng không hoan hỷ, thích thú hay phấn khởi”. Và Đức Phật cũng dạy rằng: “Các con hãy tự mình cố gắng, Như Lai chỉ là người chỉ đường, mỗi người phải tự đi đến (mục đích an lạc, hạnh phúc, chấm dứt mọi khổ đau), không ai đi thế cho ai được (Pháp cú 276)”. “Hãy tự coi chính con là hải đảo của con, chính con là chỗ nương tựa của con. Không nên tìm nương tựa bên ngoài. Hãy xem giáo pháp (những lời dạy của Đức Phật) là hải đảo của con. Giáo pháp là chỗ nương tựa của con. Không nên tìm nương tựa ở bên ngoài” (Kinh Trường A-hàm). Đức Phật dạy chúng ta hãy nương vào giáo pháp (những lời Ngài dạy), chính mình làm chỗ nương tựa cho mình, nỗ lực thực hành những lời dạy của Ngài để đạt được sự bình an, hạnh phúc. Ngoài giáo pháp và sự thực hành giáo pháp, không một ai có thể làm chỗ nương tựa cho chúng ta.

Giáo pháp của Đức Phật chỉ cho chúng ta biết đâu là nguyên nhân của những bất an, khổ não, phiền muộn, lo lắng, sợ hãi, chỉ cho chúng ta biết phương pháp dứt trừ những điều bất như ý đó để có được sự bình an, hạnh phúc. Chúng ta phải tự mình thực hành giáo pháp, tự mình chuyển hóa những bất an, khổ não thành an vui, hạnh phúc. Không ai có thể làm thế cho chúng ta.

Nếu Đức Phật có thể ban sự bình an cho chúng ta thì Ngài đâu cần nhọc công dạy giáo pháp, thuyết giảng nhiều pháp môn tu tập để chúng ta dứt trừ phiền não, khổ đau, tìm thấy an vui, hạnh phúc. Ngài chỉ có thể chỉ cho chúng ta con đường, và chúng ta phải nỗ lực đi trên con đường đó theo sự hướng dẫn của Ngài. Không có chuyện người này đi mà người kia đến đích.

Còn Thượng đế, ông trời và các vị thần linh? Đức Phật đã dạy chúng ta: “Không nên tìm nương tựa bên ngoài”, bởi vì nương tựa bên ngoài là vô ích. Đức Phật là bậc siêu xuất tam giới mà còn không thể ban phước giáng họa cho chúng ta, vì không thể làm trái luật nhân quả, làm sao các vị trời, thần linh là những vị còn trong tam giới (Dục giới, Sắc giới, Vô sắc giới) lại có khả năng ban phước giáng họa, làm trái luật nhân quả. Điều này chúng ta dễ dàng thấy rõ, dù cho ai đó hết lòng tin tưởng cung kính, lễ bái, cúng dường, nhưng khi người đó tạo các nghiệp ác, bất thiện thì vẫn không tránh khỏi quả báo khổ đau. Thượng đế, ông trời và các vị thần linh không thể nào che chở, cứu vớt được. Nếu người đó không khéo sống, suy nghĩ, lời nói và hành động việc làm của người đó không chơn chánh, không tích cực thì đời sống sẽ gặp nhiều nỗi buồn hơn niềm vui, bất hạnh khổ đau nhiều hơn an vui hạnh phúc. Nếu người đó tạo nhiều nghiệp bất thiện do tham lam, sân hận, tật đố, kiêu căng, tà kiến (mê tín dị đoan, nhận thức sai lầm, si mê điên đảo) v.v… thì người đó không thể có được sự bình an trong cuộc sống. Không thánh thần nào có thể đem an vui đến cho người đó được.

Như thế thì sự bình an, hạnh phúc chỉ hiện hữu khi có niềm tin chơn chánh, đúng đắn và sự thực hiện niềm tin đó. Đức Phật là một nhân vật lịch sử, là người đã giác ngộ, những lời dạy của Ngài có giá trị vượt thời gian, chính đời sống an lạc, hạnh phúc của Ngài và các vị Thánh đệ tử là minh chứng cho những lời Ngài dạy, từ đó chúng ta có niềm tin vào giáo pháp của Ngài. Có niềm tin vào giáo pháp, chúng ta phải nỗ lực, gắng công thực hành. Trên bước đường thực hành, tức trong quá trình làm theo lời Phật dạy, áp dụng giáo pháp vào đời sống của mình, chúng ta tìm thấy được sự bình an, tìm thấy được hạnh phúc, từ đó niềm tin càng thêm vững chắc, sự thực hành càng tinh tấn, dũng mãnh hơn, nhờ đó chúng ta có được những gì mà trước kia mình mong muốn, ước vọng, đó là một đời sống bình an, hạnh phúc. 

Nguồn : Phan Minh Đức

BÌNH AN..?

Đừng nương nhờ người khác
Hãy dựa vào chính mình
Kiên cường và mạnh mẽ
Luôn tràn đầy niềm tin..!

Đừng tỏ ra yếu đuối
Vì sẽ chẳng ích gì
Giữa dòng đời bão nổi
Cứ vững vàng bước đi..!

Đừng ba hoa khoác lác
Đừng cứ mãi cợt đùa
Mang tin yêu đong đếm
Cuối cùng chỉ mình thua..!

Hài lòng với hiện tại
Đừng hơn thiệt với người
Dù khó khăn vất vả
Vẫn mỉm cười thật tươi..!

Cuộc đời thì thật ngắn
Nỗi nhớ lại quá dài
Yêu thương và chia sẻ..!
Sẽ thấy lòng bình an..!

Như những phút ban đầu………..

Hoài niệm rơi trong nỗi buồn hay là tan trong lỡ làng
Cuộc đời như con nước cuốn trôi dạt về đâu, về đâu
Đừng để những kí ức là tiếc nuối
Đừng để yêu thương này xa khuất chân trời
Đừng để ta tan trong con sóng buốt giá
Cô đơn giữa muôn trùng quên lãng…….

Dù cho tháng năm kia đổi thay
Dù cho bao mong manh mãi nơi này
Dù nỗi đau theo muôn ngàn kiếp sau
Ta vẫn yêu một lần và mãi mãi
Này người yêu hỡi xin tan trong vòng tay
Giữ chặt nhau cho yêu dấu đong đầy
Níu thời gian dừng lại nơi đây
Trở về những phút giây ban đầu.

Ai khóc cho tôi ai cười

Buồn thật nhiều mưa rơi không thôi, Còn buồn nào mưa trong tim tôi………

Em ơi ngàn năm tiếng hát
Em ơi còn bao khao khát bên nhau…

 

Khi mưa vùi dấu chân người

Tôi xa rời những tiếng cười

Đêm mưa trời vuốt mắt tôi

Ô hay năm tháng qua rồi

Sao ta còn loanh quanh mãi cõi đời lợi danh trên vai

Khi tôi đoạn cuối chân trời

Tôi mơ nhìn thấy mặt người

Khi tôi lạnh tay nhắm mắt

Ai khóc cho tôi ai cười

 

Note: Nên tôi tình em yêu quí vô vàn, Nhân duyên kiếp này thế thôi đành thôi hai lối xa xôi mơ về, Nhân duyên nếu còn kiếp sau tình ta nương náu bên nhau bên bờ….

Chúng Ta Đã Đi Quá Xa – Pha Lê

Tôi chưa bao giờ tiếc nuối vì tình yêu mình đã dành chọn cho một ai đó, chỉ có điều….

và hạnh phúc như làn mây lững lờ
dần trôi xa chẳng biết nơi đâu bờ
trời ko mưa nhưng bão dâng trong lòng
đến theo cùng nước mắt tan ròng

làm sao để cho em thấy anh như thuở nào
vẹn nguyên nụ cười câu nói cho nhau lần đầu
mình lao vào nhau say đắm ngọt ngào
chỉ biết yêu nhau

Lỗi ở Yêu Thương

Tận ngay trước mắt mà cách xa ngàn phút giây
Ngồi kề bên em mà vẫn không chạm cánh tay
Dù em nói mãi mãi tình ta sẽ không nhòa
Thế nhưng mà………

Anh chỉ ước rằng mình giá như có phép màu
Xin thời gian ngừng lại để được hôn thật lâu

Love me like You do….

You’re the light, you’re the night
You’re the color of my blood
You’re the cure, you’re the pain
You’re the only thing I wanna touch
Never knew that it could mean so much, so much

Love me like you do, love me like you do
Love me like you do, love me like you do
Touch me like you do, touch me like you do………..